Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

VÌ ANH KHÔNG TIN TƯỞNG VÀO TÌNH YÊU CỦA EM !!!!

Vì anh không tin tưởng vào tình yêu của em !!!! ******************************​****** Em mỉm cười, và xóa đi hết những entry đã viết trên blog của anh đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của điều đó. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh. Nhanh choáng váng đến nỗi mỗi buổi nhìn vào nick em đang online, anh hiểu, mình đã không còn là của nhau. Anh đã từng nói, tình yêu của anh không cần một lý do. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ. Ngày mình bên nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?". Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là nhớ mong, chờ đợi và cảm giác hụt hẫng khi không được bên em. Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ? Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa. Có một thời gian anh cảm thấy hai đứa mình giống nhau như hai giọt nứớc vậy, nhưng rồi anh lại nhận thấy em khác anh hoàn toàn. Thật thế! Em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ? Ngồi sau lưng anh em cứ hát vu vơ mà mỗi khi anh hỏi đến em nói là vì em cảm thấy hạnh phúc. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế. Rồi cái nắm tay đầu tiên. Em nói em rất thích được nắm thật chặt, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn, vì em rất sợ cái nắm tay hờ hững cứ như nó sẽ vụt đi mất vậy. Khi anh ôm, em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu... Em luôn hỏi: vì sao đôi mắt anh buồn thế? Có lẽ vì anh sinh ra vào cuối mùa thu, khi những chiếc lá đã rụng hết chỉ còn những cành cây trơ trụi để đón những cơn gió đông lạnh lẽo. Tay anh lúc nào cũng lạnh. Nên anh rất thích nắm tay em mỗi lần như thế anh thích lắm nhưng anh không dám nắm chặt vì anh cứ sợ em vỡ vụn trong vòng tay anh, trong tình yêu của anh. Cho đến lúc này anh vẫn không tin rằng là anh có thể cùng em vượt qua những khỏang cách giữa chúng ta Anh không tin... Nên anh đã ra đi... Nếu anh làm điều đó sẽ mang lại cho em nhiều cơ hội để tìm thấy hạnh phúc của mình. Thì anh sẽ làm dù anh biết mình là một thằng ngốc! Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em...