Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

GIẤC MƠ....................BUỒN


Những ngày vừa qua, tôi muốn tìm cho mình một khoảng không gian riêng để tôi có thể nhìn lại mình, nhìn lại những gì mà mình đã trải qua. Biết bao kỷ niệm đẹp, cũng có biết bao nỗi buồn trong tôi. Nó hiện diện như một giấc mơ rồi tan biến mất.
Tôi có phải là một người yếu đuối hay mạnh mẽ như mọi người đã nhận xét tôi. Càng ngày tôi càng thấy cuộc sống của tôi ngày càng lấn sâu vào sự mệt mỏi và chạy theo 1 con đường đầy hoa nhưng dưới chân toàn là gai.
"Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi".......câu châm ngôn này tôi rất thích và luôn đi theo tôi suốt chặng đường dài. Nhưng điều mà tôi thấy tiếc là tôi chỉ đang thực hiện được một phần mà thôi.
Tôi luôn mong rằng có một người nào đó hiểu tôi và để tôi có thể bày bỏ những niềm vui hay nỗi buồn hay để tôi thể hiện đúng con người thật của tôi. Tôi luôn mơ rằng luôn có điều gì đấy bất ngờ đến với tôi. Có lẽ ai biết tôi suy nghĩ như vậy sẽ nghĩ tôi luôn có cảm giác bi quan, nhưng mọi người không phải là tôi.
Tôi cảm thấy có lỗi với người ấy, tôi chỉ luôn đem lại cảm giác bất an và rắc rối cho người ấy thôi. Thực sự từ trước tới giờ tôi không muốn làm cho người ấy buồn, vì tôi không có tư cách đó. Người ấy không đáng nhận những tình huống khó xử mà tôi đã gây ra. Tôi biết người ấy có lẽ yêu thương tôi thật lòng và tôi cũng vậy. Nhưng càng ngày tôi đã làm nên nhiều chuyện thật bất mãn. Tôi có mang lại niềm vui và hạnh phúc thật sự cho người ấy không hay chỉ biết than vãn.
Đúng là những gì xảy ra với tôi thật như một giấc mơ vậy, 3 năm cấp ba và kể cả bây giờ đã rèn cho tôi một sức chịu đựng bền bỉ.
Tôi biết tôi có tình cảm với ai thì sẽ không yên ổn, và sẽ tự làm cho người ấy rơi vào tình trạng khó xử. Có lẽ, tôi đã sai..........tôi đã sai khi kéo người ấy vào cuộc sống của tôi. Ước gì thời gian có thể quay ngược để tôi có thể làm mọi chuyện ngược trở lại.......để tôi xem như những kỷ niệm đẹp với người ấy là giấc mơ tôi sẽ nhớ mãi.
Làm sao có thể làm cho người ấy thoát khỏi cuộc sống nhàm chán này đây. Tôi biết nếu người ấy đọc được những dòng này chắc sẽ buồn. Nhưng tôi không hiểu tại sao người ấy lại cứ tỏ ra thông cảm với tôi, tỏ ra không chán nản, như vậy sẽ làm cho tôi cảm thấy có lỗi hơn. Đúng là tôi không đủ tự tin mang lại hạnh phúc cho người ấy, mặc dù tôi rất muốn. Tôi mong được hiểu người ấy nghĩ gì.......người ấy cần gì.......

TẠI SAO ?


Anh ah !!!
Anh biết em buồn lắm không?
Em mong có một người bên cạnh em để em có thể cảm thấy có sự an bình. Anh biết không khi anh đến thăm em, em rất vui........nhưng chỉ có 1 cử chỉ nhỏ anh xoa đầu quan tâm em nhưng cũng bị mọi người xem như đó là hành động không thiện cảm. Chẳng lẻ, em không xứng đáng để 1 người nào đó quan tâm em hay sao?
Tại sao em luôn cố gắng tạo thiện cảm về anh cho chị và ba em hiểu rõ, nhưng tại sao mọi người lại không hiểu em vậy anh, tại sao mọi người lại để ý và xoi mói và khó chịu với em như vậy hả anh?
Em đã khóc rất nhiều, có lẽ mọi người trong gia đình em họ quan tâm em, nhưng họ vẫn luôn nghĩ em vẫn là một cô bé vẫn còn chập chững. Em buồn lắm, em không có cách nào gỡ rối được. Lúc anh vừa về cũng là lúc chị lại tiếp tục đi họp nhóm, em biết chị nói đi họp nhóm nhưng thực ra 2 người ấy cũng muốn có 1 khoảng riêng. Em đâu cần họ phải nói dối em như vậy, họ cũng sợ em biết nhiều về họ thì tại sao lại muốn em đừng dấu họ điều gì về chuyện của anh và em, để rồi họ biết được thông tin gì về cả 2 đứa rồi lại làm em buồn thế này chứ, và tại sao ba lại thông cảm cho họ để họ tiến xa hơn, còn em và anh thì không như vậy.
Em mệt mỏi lắm anh ah, tại sao lại bất công bằng với em như thế, tại sao không cho em một nụ cười, mà xung quanh cuộc sống của em toàn là nước mắt vậy anh. Em đã cố gắng chịu đựng nhưng càng như vậy em càng mệt mỏi, nhưng biết làm sao bây giờ, mọi câu nói của em đều làm cho họ thấy không hài lòng.
Anh ah, anh có hối hận khi quen em không, anh có cảm thấy thiệt thòi khi quen em không. Có nhiều người con gái làm cho anh lúc nào cũng vui vẻ và có lẽ anh sẽ không gặp nhiều chuyện như thế này. Anh xứng đáng nhận nhiều điều tốt hơn.
Em buồn lắm anh ah, em buồn lắm, em rất cần anh bên cạnh em lúc này, nhưng ước muốn đó của em cũng không thể được. Em xin lỗi vì đã kéo anh vào những khó khăn của em....nhưng em yêu anh nhiều lắm....

Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

BỞI VÌ EM YÊU ANH

Tình Yêu? Lâu lắm rồi chẳng mấy khi nghĩ quá nhiều đến khái niệm đó, chẳng mấy khi tự đặt cho mình một cái dấu chấm hỏi cho con tim bớt khờ khạo... Dù vẫn yêu, vẫn nhớ... vẫn ngốc nghếch, vẫn dại khờ vì thứ tình cảm không trẻ con, không người lớn ấy...

Anh bảo rằng... Tình Yêu... là chân thành, là rung động, là không khoả lấp không gian... Tình Yêu không phức tạp, cũng chẳng quá đơn giản... Có một người để yêu, có lẽ đã là hạnh phúc...

Từ lúc lớn hơn, biết nhung nhớ, biết yêu thương... biết rằng Tình Yêu không chỉ là giấc mơ nàng công chúa mong tìm được chàng hoàng tử. Lúc nào cũng ngốc nghếch tin rằng rồi sẽ có một chàng hoàng tử sẽ đến tìm em... Ngốc xít... Em chẳng bao giờ là nàng công chúa thì làm sao gặp được hoàng tử!

Ừ, đúng rồi... chẳng có chàng hoàng tử, chẳng có nàng tiên, chẳng có phép nhiệm màu, chỉ có Anh thôi!

Đôi lúc tự hỏi: không biết trước khi anh đến em có đi tìm anh không nhỉ?

Người ta bảo rằng: đừng đi tìm Tình Yêu... để tự nó đến. Em chẳng biết điều đó có đúng không, chỉ thỉnh thoảng thấy con tim mình mỏi mệt khi mải kiếm tìm, khi lúc nào cũng mong muốn mình có một bờ vai để dựa vào mỗi khi đau, khi buồn và cả khi thấy mình đang vui. Đến lúc em dừng lại không tìm nữa thì anh đến.

Em đã không tìm, em đã để cho nó tự đến... nhưng em sẽ không để cho nó tự đi. Em sẽ không để cho Tình Yêu của mình ra đi!

Em ghét sự chia ly... ghét bị bỏ rơi... ghét những thứ mong manh.

Tình Yêu là gì?

Anh đúng! Là chân thành, là rung động! Dường như bao giờ nói về cuộc sống, nói về những vấn đề to tát như thế này em cũng thấy anh đúng.

Em nhìn thấy sự chân thành, em có những rung động... Em còn muốn có cả sự nỗ lực. Nỗ lực để có và giữ lấy tình yêu của chính mình, để có một tình yêu - có anh!

Em biết trong mắt anh em trẻ con, em tồ, em ngốc nghếch... em còn biết trong suy nghĩ của anh còn có cả một khoảng cách 8 tuổi... Không quá lớn, không làm anh lo sợ... nhưng nó là cả một chuỗi những khác biệt.

Yêu anh, em thấy mình lớn hơn nhiều. Biết lo lắng cho tương lai, biết hoạch định những việc cần làm, biết cố gắng thực hiện những điều mình nghĩ, mình muốn; biết thức dậy sau cú điện thoại của anh để chuẩn bị đi thi, để học bài hay chỉ đơn giản là một cái hẹn vào sáng chủ nhật nào đó...

Yêu anh, em biết mình không ngủ vùi trong những thứ mình làm được, mà còn phải cố gắng nhiều, nhiều hơn nữa.

Yêu anh, em biết thế nào là những người bạn thực sự (dù em cũng có bạn, có rất nhiều bạn). Biết trân trọng, biết lắng nghe, biết mình đang là người lớn.

Em ước những giây phút yêu thương kéo dài mãi mãi!

Để chúng mình dù có giận cũng là giận vì yêu.

Để biết mình cần có những khoảng lặng khi bất chợt thấy mình chán nhau. Bởi em biết những khoảng lặng không kéo dài, chỉ một chút thôi, cần một chút để suy nghĩ về bản thân, về tình yêu và cuộc sống.

Để dù chúng ta đến với nhau nhanh quá cũng không thấy lo lắng bởi tình yêu chân thành bởi những bước đi thật chậm và chắc chắn.

Để em có thể thì thầm bên anh rằng em thật sự ko hối hận khi yêu anh...

Bởi Em Yêu Anh nhiều lắm!