Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

GIẤC MƠ....................BUỒN


Những ngày vừa qua, tôi muốn tìm cho mình một khoảng không gian riêng để tôi có thể nhìn lại mình, nhìn lại những gì mà mình đã trải qua. Biết bao kỷ niệm đẹp, cũng có biết bao nỗi buồn trong tôi. Nó hiện diện như một giấc mơ rồi tan biến mất.
Tôi có phải là một người yếu đuối hay mạnh mẽ như mọi người đã nhận xét tôi. Càng ngày tôi càng thấy cuộc sống của tôi ngày càng lấn sâu vào sự mệt mỏi và chạy theo 1 con đường đầy hoa nhưng dưới chân toàn là gai.
"Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi".......câu châm ngôn này tôi rất thích và luôn đi theo tôi suốt chặng đường dài. Nhưng điều mà tôi thấy tiếc là tôi chỉ đang thực hiện được một phần mà thôi.
Tôi luôn mong rằng có một người nào đó hiểu tôi và để tôi có thể bày bỏ những niềm vui hay nỗi buồn hay để tôi thể hiện đúng con người thật của tôi. Tôi luôn mơ rằng luôn có điều gì đấy bất ngờ đến với tôi. Có lẽ ai biết tôi suy nghĩ như vậy sẽ nghĩ tôi luôn có cảm giác bi quan, nhưng mọi người không phải là tôi.
Tôi cảm thấy có lỗi với người ấy, tôi chỉ luôn đem lại cảm giác bất an và rắc rối cho người ấy thôi. Thực sự từ trước tới giờ tôi không muốn làm cho người ấy buồn, vì tôi không có tư cách đó. Người ấy không đáng nhận những tình huống khó xử mà tôi đã gây ra. Tôi biết người ấy có lẽ yêu thương tôi thật lòng và tôi cũng vậy. Nhưng càng ngày tôi đã làm nên nhiều chuyện thật bất mãn. Tôi có mang lại niềm vui và hạnh phúc thật sự cho người ấy không hay chỉ biết than vãn.
Đúng là những gì xảy ra với tôi thật như một giấc mơ vậy, 3 năm cấp ba và kể cả bây giờ đã rèn cho tôi một sức chịu đựng bền bỉ.
Tôi biết tôi có tình cảm với ai thì sẽ không yên ổn, và sẽ tự làm cho người ấy rơi vào tình trạng khó xử. Có lẽ, tôi đã sai..........tôi đã sai khi kéo người ấy vào cuộc sống của tôi. Ước gì thời gian có thể quay ngược để tôi có thể làm mọi chuyện ngược trở lại.......để tôi xem như những kỷ niệm đẹp với người ấy là giấc mơ tôi sẽ nhớ mãi.
Làm sao có thể làm cho người ấy thoát khỏi cuộc sống nhàm chán này đây. Tôi biết nếu người ấy đọc được những dòng này chắc sẽ buồn. Nhưng tôi không hiểu tại sao người ấy lại cứ tỏ ra thông cảm với tôi, tỏ ra không chán nản, như vậy sẽ làm cho tôi cảm thấy có lỗi hơn. Đúng là tôi không đủ tự tin mang lại hạnh phúc cho người ấy, mặc dù tôi rất muốn. Tôi mong được hiểu người ấy nghĩ gì.......người ấy cần gì.......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét